Saturday, January 31, 2015

Chả lụa chay khìa rong biển


Hôm kia làm món rong biển cuộn tàu hũ ky kho rau răm thiệt ngon, dụ con gái ăn thử, ẽm ghiền nên múc cơm lức ăn chung với P, ăn hết rồi đòi P làm món này nữa mà nhà hết rong biển cuộn tàu hũ ky rồi nên P mới chế ra cách lấy chả lụa chay xắt cục, xé lá rong biển cuộn sushi ra nhỏ nhỏ nấu chung. Cách nấu như món rong biển cuộn tàu hũ ky kho rau răm nhưng lần này hết rau răm nên cho ngò rí vào, mỗi loại rau cho một hương vị ngon riêng. Hôm nay ăn với canh bí đao


G.Phượng

Wednesday, January 28, 2015

Rong biển cuộn tàu hũ ky kho tiêu, rau răm


P làm chả lụa chay nên sẵn lấy một ít làm hai cây rong biển cuộn nên không có cân lượng cụ thể, khi cuộn quên chụp hình rồi tới lúc chín mới nhớ chụp :)

1.Nguyên liệu:

Lá rong biển cuộn sushi

Lá tàu hũ ky tươi


Muối, đường, nước tương, tiêu, ớt, dầu mè, soy sauce paste


Lá chuối, plastic wrap để bọc

2.Thực hiện:

Lá tàu hũ ky rửa rạch dưới vòi nước nóng, vắt khô nước, cắt thiệt nhỏ, ướp muối, đường, tiêu, dầu mè, trộn cho đều.

Lấy một lá rong biển, cho tàu hũ ky lên trải đều, rồi cuộn lại như cuộn sushi, vừa cuộn vừa xiết cho chặt, sau đó lấy lá chuối gói lại để tránh tàu hũ ky tiếp xúc trực tiếp với bịch nilon, rồi mới lấy một miếng plastic wrap gói lại như gói chả giò, vừa gói vừa xiết cho chặt.

Cho vào nồi hấp hấp khoảng 30 phút là chín như hình:


Khi hấp chín thì như vậy:


Sau đó xắt từng lát như hình


Đem chiên sơ, nếu cữ dầu thì bỏ qua giai đoạn này hay không chiên cũng được

Bắt chảo, cho dầu vào, một bên cho tỏi băm vào phi, một bên cho đường vào thắng sao cho tỏi và đường cùng vàng một lúc, cho nước (lượng nước này phải ngập cái) vào cho đường tan, nêm chút muối, nước tương, hành phi, soy sauce paste, nêm nếm cho vừa khẩu vị của mình, rồi cho tàu hũ ky đã chiên sơ vào, thêm rau răm, ớt, nấu sôi, vặn lửa nhỏ nấu cho nước sệt lại hay nấu cho có nước để chan cơm ăn tùy thích, sau khi chín thì rắc tiêu vào, tắc bếp, ăn với cơm nóng thiệt ngon :)


G.Phượng

Saturday, January 24, 2015

Cháo trắng với tàu xì hấp cách thủy


Tàu xì mua về rửa sạch, cho vô tô, nêm ít muối, đường, nước tương, tỏi băm, trộn đều, đem hấp cách thủy, vậy là xong, ăn với cháo trắng nóng thiệt ngon :)
G.Phượng

Sunday, January 18, 2015

Thân khuyển mã

Mấy năm trước, tôi qua Mỹ thăm bạn, được dẫn đến một khu vườn chơi nổi danh để tham quan. Tiến vào cổng lớn không xa thì thấy có một chiếc xe thổ mộ rất sang trọng vừa đỗ lại trước mặt chúng tôi. Tôi bị màu lông trắng tuyết của con tuấn mã thu hút. Nó rất đẹp, đầu ngẩng cao, lông trắng mướt như nhung và cái bờm tuyệt mỹ.
Chiếc yên ngựa vàng chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời Ca-li tươi đẹp càng tăng thêm phong thái uy vũ bất phàm.
Con ngựa chở du khách đi theo con đường cố định, người ta vừa tận hưởng thú vui quý tộc, vừa tha hồ ngắm cảnh thỏa thích mê ly.
Chúng tôi không lên xe, chỉ nhìn theo con tuấn mã khỏe mạnh đang kéo xe rời xa. Đoàn chúng tôi mãi vui chơi đến chẳng biết trời đã tối. Lúc quay về, khi đi ra gần đến cổng lớn, thì thấy con tuấn mã vẫn còn đang phục vụ chở khách. Nhưng lúc này thần thái nó không còn anh tuấn hiên ngang, đầu cúi rũ, lê từng bước mệt nhọc, chứng tỏ nó rất đuối sức, hụt hơi.
Tôi nhìn bộ dạng nó, từ sáng sớm đến giờ lao động ít nhất cũng 20 tiếng, trông nó đờ đẫn mà đau lòng. Tôi lan man suy nghĩ: “Chẳng biết con ngựa này kiếp trước nó đã tạo nghiệp gì mà đời này sinh làm tuấn mã, phải ở đây kéo xe suốt ngày? Hôm nay đã có bao du khách ngồi cho nó kéo? Và một năm có bao nhiêu người? Không lẽ kiếp trước nó thiếu nợ đến chừng đó người hay sao?
Sau khi trở về nước, tôi đem chuyện này thỉnh giáo Sư phụ – Hòa thượng Diệu Pháp - Ngài bảo:
- Con ngựa đó đời quá khứ từng là một người da trắng, làm chủ hàng trăm nô lệ da đen. Trong trang viên của ông ta có hơn trăm nô lệ làm việc. Họ hứng chịu đủ mọi lăng nhục, hành hạ áp bức (phi nhân tính) của ông. Sau khi ông chủ da trắng này chết đi, lập tức bị đọa vào địa ngục thọ khổ. Mãn báo ở địa ngục, y đầu thai vào cõi thú, sinh làm con ngựa này, mang ngoại hình tuấn tú mỹ miều, thể lực mạnh mẽ, trở thành công cụ kiếm tiền cho chủ, nếm lại cái khổ làm nô dịch.
Cho dù những nô lệ kiếp trước bị y áp bức, bóc lột, đày ải…chỉ có hơn trăm người, nhưng bởi vì y hung tàn và ngược đãi đám nô lệ da đen quá mức. Đây không những là phạm tội đáng xấu hổ đối với nô dịch mà đối với hành vi phi nhân tính (xúc phạm chà đạp con người quá đáng) thì y đã có lỗi với toàn nhân loại. Do vậy mà ngày nay y phải chịu điều khiển, cưỡi ngồi….không được nghỉ ngơi. Đó là quả báo mà y phải trả.
Con người do hành động lành, dữ tạo tác lâu ngày sau khi mất tâm thức theo đó mà đầu thai.
Tội nghiêp của y sâu nặng, chẳng biết còn phải làm kiếp trâu, ngựa hàng bao nhiêu lần nữa. Đến cuối cùng, khi y được chuyển sinh làm người, thì phải mang thân phận bần cùng hạ tiện, khổ hết chỗ nói.
Tôi nghe xong tỉnh ra. Ai mà ngờ được con tuấn mã khả ái đáng thương kia lại có một quá khứ không lấy gì làm vẻ vang như vậy. Tôi thầm nghĩ nhất định phải tụng kinh Địa Tạng để hồi hướng cho con tuấn mã, giúp nó sớm chuộc đền tội nghiệp, thoát ly biển khổ; đồng thời còn phải niệm Phật siêu độ cho các nô dịch, xoa dịu oán khí xung thiên của họ.
Lúc này Hách cư sĩ ngồi bên cạnh tôi (bà là Hoa kiều định cư ở Malaysia) đột nhiên hỏi:
- Thưa Sư phụ, nhà chúng con hồi ở Hương Cảng có nuôi một con chó tên là Mi-su. Từ nhỏ nó đã bầu bạn thân thiết với chúng con. Sau khi cả nhà quy y ăn chay rồi, con chó này nó cũng rất có tánh linh, không lâu sau nó cũng bỏ thịt ăn chay theo, khiến cả nhà con đều hết sức vui mừng.
Khi gia đình chúng con dời đến Malaysia rồi thì hai năm sau Mi-su chết. Chúng con rất buồn, mẹ con có đến chùa lập bài vị cầu siêu cho nó, còn tổ chức pháp sự chúc phúc cho nó. Chẳng biết bây giờ nó đã tái sinh được vào cõi thiện lành chưa? Mong Sư phụ từ bi quán sát giúp dùm chúng con.
Trầm ngâm một lúc, Sư phụ mỉm cười đáp:
- Con chó này nhờ đời trước ở nhà người nghe kinh ăn chay, chết rồi lại được các người tụng kinh cầu siêu cho nữa, nên nó đã được chuyển sinh làm người rồi. Hiện giờ cũng đang ở Malaysia, là một cô gái mười bảy tuổi rất xinh đẹp!
Nghe Hòa thượng nói xong, Hách cư sĩ im lặng bấm đốt tay, rồi kinh ngạc lẫn vui mừng, la lên:
- Sư phụ, Ngài thật hay quá! Mi-su nhà con chết tính đến nay đã đúng 17 năm. Xin Ngài hãy cho con biết cô gái ấy hiện giờ ở đâu và tên gì? Con rất muốn gặp cô!
Sư phụ và mọi người tại hiện trường đều cười. Tôi hỏi Hách cư sĩ:
- Nếu tìm gặp được cô thì bà sẽ nói gì? Không lẽ bà nói: “Em ơi, trước đây em là con chó nhà chúng tôi nuôi ư?”. Cô ấy không đánh bà mới lạ đó!
Hách cư sĩ cũng bật cười vì sự vô ý nông nổi của mình. Sư phụ hiền hòa nói:
- Có duyên thì sẽ gặp nhau. Rồi sẽ có một ngày nó cùng với gia đình bà hội ngộ. Vừa gặp, đôi bên tự nhiên sẽ cảm thấy rất là thân thiết và nó sẽ báo đáp gấp bội. Lời xưa nói: “Bách niên tu đắc đồng thuyền độ (Tu trăm năm mới được đồng thuyền). Cho nên chúng ta hôm nay được đồng sự, đồng quê hương, có bạn bè, thân quyến…..(thậm chí còn bao gồm luôn cả cừu nhân…) đồng tụ hội, thì xem như là đã có duyên từ nhiều kiếp.
Vì vậy, chúng ta phải kết thiện duyên cho rộng, gắng sức giải trừ ác duyên, cùng chung sống hài hòa, bảo tồn thiện khí, chung tay xây dựng một cõi cát tường.
Sư phụ từ bi như thế đó, Ngài khéo nhìn căn cơ mà giáo hóa. Lần bái thăm này khiến tôi đã thu được lợi ích rất lớn.
Gieo nhân thiện chắc chắn nhận quả thiện, gieo nhân ác nhất định sẽ gặt ác báo. Làm sao có thể mất đi được. Cho dù vạn kiếp sau, hạt nhân thiện hay ác đã gieo rồi thì khi đầy đủ nhân duyên quả báo sẽ hiện tiền. Xin hãy cẩn trọng!

Trích trong quyển "Báo ứng hiện đời 3"

Hạnh Đoan biên dịch

Nguồn: http://daophatcuukho.com/qua-bao-hanh-ha-nguoc-dai-nguoi-lam-cong.html

Saturday, January 17, 2015

Người vợ đau khổ

Cát cư sĩ tuổi gần 60, tin Phật đã nhiều năm, lúc bà gặp Hòa Thượng Diệu Pháp, thì mắt lệ tuôn trào, do quá bi ai cho bản thân.
Hai mươi tuổi bà lấy chồng, nhưng tới giờ vẫn chưa biết hạnh phúc phu thê nồng ấm là chi. Vợ chồng tuy sống chung nhưng chỉ đem lại cho bà toàn khủng hoảng. Điều khiến bà thống khổ và vô phương kham nhẫn nổi chính là, tuy hiện thời đã ở vị bà nội, song lắm lúc vẫn bị chồng đánh, mắng, … mấy mươi năm nay hôn nhân của bà toàn nếm mùi đánh đập, mắng chửi,… bị khổ đau mài luyện. Nhưng ngược ngạo thay, cái ông chồng vô tình vũ phu này, ở bên ngoài ai cũng tấm tắc khen ổng là người tốt.
Sau khi tin Phật rồi, bà nghĩ: “Chắc đời trước mình còn thiếu nợ ổng, cho nên cũng ráng tùy duyên đón nhận cảnh thuận nghịch, rang mà sống với nhau”… cho đến hôm nay. Thế nhưng bà rất muốn biết giữa mình với chồng có nghịch duyên oan trái gì, mà đến giờ vẫn chưa trả xong?
Hòa thượng Diệu Pháp chìu theo nguyện vọng của bà (đây có lẽ nhờ bà niệm Phật nhiều năm mà được dịp hiểu rõ nguyên nhân).
Hòa thượng kể:
“Ngày xưa có một phú thương, đã có rất đông thê thiếp, nhưng còn tham lam để mắt tới đứa tớ gái tên Lan có nhan sắc trong nhà. Thế là ông cưỡng ép chiếm đoạt Lan, còn dùng lời tiếng ngọt gạt lường, dụ dỗ, hứa hẹn rằng có dịp thuận tiện sẽ nạp Lan làm thiếp. Nữ nhân ngày xưa rất coi trọng việc chung thân, Lan nghĩ “mình đã là người của ông chủ rồi, nên một bề vọng ngóng đến ngày được vẻ vang mày mặt” như ông hứa hẹn.
Nhưng phú gia này không thực tâm giữ lời. Lúc cao hứng thì y tìm Lan thỏa mãn thú tính, khiến nữ tỳ này luôn bị thống khổ, muốn chết mà chẳng thành, muốn đi mà không được! Do ước mơ cả đời cô không bao giờ thành sự thực, nên trong lòng oán hận phú ông đến tận xương tủy.
Đời này, oan oan tương báo, bọn họ lại kết thành vợ chồng danh tánh ngôn thuận (đúng như nguyện ước của cô tỳ nữ xưa), song vai vế vị trí đã đổi. Phú ông thuở ấy phải chuyển thành thân nữ là Cát cư sĩ đây, còn cô tớ gái từng nhận chịu nhiều nhục nhã thồng khổ nay được thăng làm đàn ông, ở vào vị người chồng. Những oán hận tích chứa thời xa xưa, kiếp này được dịp phát tiết, trút cả vào Cát cư sĩ. Đây gọi là “nhân duyên hội đủ quả báo đến liền thọ”.
Cát cư sĩ nghe Hòa thượng Diệu Pháp kể xong câu chuyện, mắt đầy lệ, bà tỉnh ra và khởi tâm sám hối. Bà nói bà tin điều sư phụ giảng là thật, bởi bà cảm thấy tính cách mình rất hướng ngoại, giỏi giao thiệp, năng lực làm việc mạnh mẽ hệt như đàn ông.
Còn chồng bà tính lại kỹ lưỡng, có trách nhiệm bổn phận, ưa làm những việc dọn dẹp lau chùi, những công việc tỉ mỉ như đàn bà con gái. Trừ việc cư xử rất tồi với bà ra, ông giao hảo với mọi người thật tốt, dịu dàng như nữ nhân.
Bà nói hiện này bà thọ khổ đúng là tự làm tự chịu, hết còn trách ai. Từ rày về sau bà chẳng dám khởi tâm oán hận chồng nữa, một đời quyết chí tu tinh tấn để về Cực Lạc, không muốn luân hồi đau khổ nữa.
Hòa thượng Diệu Pháp bảo bà hằng ngày phải âm thầm sám hối và tụng một bộ “Kinh Địa Tạng” hồi hướng cho cô tớ gái tiền kiếp, nếu như bà tin sâu và kiên nhẫn thực hành, nhất định ác duyên sẽ tiêu trừ, thiện duyên tăng trưởng, quan hệ phu thê sẽ được cải thiện.
Trích từ quyển "Báo ứng hiện đời 3"
Hạnh Đoan biên dịch
Nguồn: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=869200419791232&id=811408738903734

Thân Mang Bệnh Lạ Do Ưa Thích Ăn Thịt

Tôi tên Trương Nghĩa, nhà tại thành phố Thiên Tân, năm nay 24 tuổi. Vào năm 19 tuổi, tôi bị bệnh nặng, mới đầu hai chân mất cảm giác, đi đứng khó khăn, tối đó bệnh tình phát nặng, xương hông, xương khớp đau không chịu nổi hai chân không thể cử động, hễ bóp nhẹ vào là đau đến toàn thân co rúm.
Bác sĩ khám xong nói:
– Bịnh này cực kỳ hiếm thấy, vô phương phán đoán, chỉ có thể tạm gọi là “ viêm đơ cứng cột sống”. Bệnh này không thể trị, chỉ có về nhà nghỉ dưỡng thôi.
Về đến nhà, suốt ngày tôi nằm dài trên giường, buổi tối cơn đau càng kịch liệt, chẳng cách chi chợp mắt. Ba má tôi ban ngày thì đi khắp nơi cầu thầy chẩn trị, ban đêm thì chứng kiến cảnh tôi đau đớn rên la, lòng đau như cắt, cũng không ngủ được.
Mới mấy ngày mà cha mẹ tôi thân thể đã tiều tụy, võ vàng, già đi rất nhiều. Mẹ tôi có người bạn đồng nghiệp họ Dương, thời trẻ thường nghiên cứu Phật học, hiểu sâu ngữ lý. Ông Dương quy y dưới trướng Hòa thượng Diệu Pháp ở Ngũ Đài Sơn, siêng tu giới định tuệ, hoằng pháp độ nhân. Trong tình huống tôi bị bệnh hết cách chữa như thế này, nghe dương cư sĩ nói Hòa thượng Diệu Pháp hiểu rất sâu về nhân quả, hễ ai bị bệnh nan y khó chữa mà đến nhờ Ngài thì đều thoát khỏi cơn bệnh lâu năm giày vò. Thảy đều không trị mà được lành và hồi phục giống như chết đi sống lại.
Cha mẹ tôi nghe vậy càng thêm nôn nóng, vội tìm đến gặp Hòa thượng Diệu Pháp thử xem sao.
Khi ông bà kể cho Ngài nghe bệnh trạng của tôi xong, Hòa thượng hỏi:
– Có phải con trai hai vị rất ưa ăn thịt ếch?
Mẹ tôi đáp: – Dạ, phải! Nó ưa món ếch xào ớt, mỗi tuần ăn hai, ba lần.
Hòa thượng lại bảo: – Hiện giờ hai chân cháu có hình dạng như chữ “cung” 弓 phải không?
Vừa nói Ngài vừa dùng tay phác họa diễn tả.
– Dạ, hai chân nó có hình giống y như vậy – Mẹ tôi đáp
Hòa thượng hỏi tiếp: – các vị xem hình dáng đó có giống như con ếch không hả?
Thấy ba mẹ tôi ngơ ngác, Ngài phán:
– Cháu bị bệnh này là do ăn quá nhiều ếch mà chiêu nên. Đây chính là nhà Phật thường nói là “ Nhân quả báo ứng”.
Sau đó Ngài giảng giải Phật lý, nói rõ về nhân quả báo ứng và nêu lên những bằng chứng có thực. Hơn nữa, Hòa thượng còn đích thân đến nhà xem cho tôi, đầu tiên Ngài cổ vũ tôi nên kiên cường đối diện với bệnh tật, tiếp đến lại bảo tôi phải làm đúng như lời Ngài dạy thì chắc chắn sẽ hết bệnh.
Hòa thượng khai thị lý nhân quả báo ứng, giải thích sự luân hồi trong sáu nẻo, khiến tôi vô cùng cảm động và có cảm giác như mình đi trong đêm đen bỗng được đèn soi sáng, tôi cảm thấy chỉ có Ngài mới cứu được mình.
Hòa thượng vừa giảng pháp vừa dùng tay thoa chà chân tôi, thấy thế mẹ tôi cuống quýt ngăn cản:
– Xin đừng làm vậy, vì hễ chạm đến một chút là cháu nó đau đớn co rúm, run rẩy toàn thân…
Hòa thượng cười bảo tôi: – Vậy ta có nên xoa bóp cho con nữa không?
Tôi vốn rất sợ người động chạm đến mình, nhưng do đối với Hòa thượng có niềm tin rất sâu nên đồng ý.
Lúc hai tay Hòa thượng tiếp xúc với hai chân tôi, không những tôi chẳng mảy may đau, mà còn cảm thấy nóng ấm, thư giãn, hết sức dễ chịu. Hồi nãy tôi với song thân cứ thắc thỏm lo âu, bây giờ thì an tâm rồi, tôi cảm kích đến lệ tuôn ràn rụa. Nếu như hai chân tôi có thể hồi phục mạnh khỏe, thì đây chính là niềm hạnh phúc và may mắn suốt đời.
Trong lòng toi tràn đầy niềm tin kính phục Hòa thượng. Một lần nữa Ngài đã nhen nhúm cho tôi niềm lạc quan, vui sống. Hòa thượng còn dặn tôi nhất định từ nay không nên ăn ếch nữa, cũng không được sát hại loài vật để ăn, nếu có thể thì nên ăn chay, để giúp thân mau hồi phục.
Ngài giải thích “ Tội lớn đầy trời, sám hối liền tiêu”. Chỉ cần tôi thật lòng ăn năn phát lộ sám hối những sát nghiệp đã tạo, mỗi ngày chịu khó vì bao sinh linh tôi hại chết đó mà thành tâm niệm Phật cầu siêu cho nó, thì hai chân tôi dần dần có thể hồi phục lại.
Tôi tuân theo lời Ngài. Bắt đầu ăn chay, niệm Phật. Cha mẹ tôi cũng đồng niệm Phật hỗ trợ, cầu cho tôi sớm mạnh khỏe.
Như thế bệnh của tôi dần dần chuyển tốt, bạn bè đến thăm. Thấy tôi thân thể quá suy yếu, ai cũng khuyên nên ăn thịt cá cho có chất bổ dưỡng. Cha mẹ tôi cũng nóng ruột, đồng bảo tôi hãy đợi thân thể khỏe hẳn rồi hãy ăn chay.
Do niềm tin không kiên cố, tôi bị mọi người thuyết phục, thế là quay lại ăn cá thịt. Về sau này, khi tụng kinh Địa Tạng, tôi mới biết mình thuộc loại người “ Vừa mới phát thiện tâm, trong chốc lát đã vội thối thất”.
Từ sau khi tôi ăn mặn lại rồi. Thì hai chân bắt đầu đau kịch liệt trở lại. Dù tôi có chích, uống thuốc gì, cũng đều vô hiệu.
Lúc này cha mẹ tôi mới cuống quýt đi tìm Hòa thượng Diệu Pháp, nhưng Dương cư sĩ nói Hòa thượng đã đi Nam Phương Tự giảng pháp.
Trải qua bao trắc trở, vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng liên lạc được với Ngài.
Qua điện thoại, Hòa thượng hỏi:
– Con lại ăn cá, lươn, phải không?
Lòng nóng như lửa đốt, mẹ tôi chen vào thưa:
– Dạ, đúng vậy, cá lươn có thể giúp bổ huyết tráng kiện thân thể ạ…
Hòa thượng thở dài nói:
– Ôi chao! Sao các vị không nhớ kỹ lời ta dặn, ăn cá thịt chẳng ích chi cho thân thể, chỉ có hại và làm tăng thêm tội, khiến bệnh tình trở nặng mà thôi!” Thật là nghiệp cũ chưa trừ, lại gây thêm nghiệp mới!”.
Lần trước ta đã chỉ các vị cách điều dưỡng rồi, nếu như có thể kiên trì ăn chay, niệm Phật và thành tâm sám hối phát thệ dứt ác, thì bệnh sẽ chuyển tốt. Tuyệt không thể có hiện tượng xấu như bây giờ.
Nghe xong, cả nhà đều hối hận. Chúng tôi bày tỏ lòng ăn năn và tha thiết hứa lần này nhất định vâng theo lời Hòa thượng. Sau đó, cùng thỉnh cầu Ngài dạy cho cách cứu vãn.
Hòa thượng bảo tôi phải tụng Kinh Địa Tạng và chú Đại Bi, phải thực lòng thành tâm ăn năn sám hối, như thế mới dần dần tiêu trừ nghiệp chướng. Hòa thượng buộc tôi mỗi ngày phải siêng năng tụng niệm, hồi hướng công đức trì chú cho chúng sinh khắp pháp giới, như vậy hiệu quả mới tốt.
Từ đó tôi mới thật sự bắt đầu học hỏi và tu tập Phật pháp. Ngày ngày khẩn thiết tụng Kinh Địa Tạng và chú Đại Bi.
Có nhiều chữ tôi không biết. Nên phải mua máy ghi âm để tụng theo, tôi kiên trì không dám biếng lười.
Không bao lâu tôi có thể tụng thuộc làu chú Đại Bi. Và tụng xong bộ kinh Địa Tạng trong vòng hai tiếng.
Tôi nghĩ đây là nhờ ân Phật, Bồ-tát gia hộ, nên mới có được hiệu quả nhanh như thế. Cha mẹ tôi cũng vì tôi chí thành học Phật hành pháp và chiêu cảm được vô lượng an ủi.
Tôi hằng ngày tập trung tinh thần tụng kinh, trì chú, niệm Phật, chuyên tâm tu hành.
Người khác có khuyên tôi ăn thịt, tôi cũng không lay động. Nhờ vậy mà bệnh ngày càng chuyển tốt. Sau đó tôi đến y viện kiểm tra. Họ chẩn đoán là xương đùi hoại tử.
Tôi cũng phối hợp trị liệu đông y, bệnh tôi thuộc dạng tạp chứng nay y hiếm thấy. Nhưng kỳ tích của tôi dần xuất hiện: tôi có thể bước đi không còn đau đớn, tôi nghĩ: “Đây chính là cảnh chuyển theo tâm”.
Đã là báo ứng nhân quả thì không nên sợ hãi, buồn rầu, khóc lóc, chỉ cần bình thản đối diện, tin sâu Phật pháp, chí tâm tu hành, nhất định sẽ chuyển xoay ác cảnh thành thiện cảnh.
Qua kinh nghiệm lần này, tôi hy vọng những ai xem chuyện của tôi đều sẽ lấy đó làm gương mà cẩn trọng cảnh giác, mong quý vị đừng sát sinh nữa, để khỏi đi vào vết xe đổ như tôi.
Nếu không đích thân trải qua kinh nghiệm đau đớn khắc cốt ghi tâm này, tôi cũng khó mà tin vào thuyết báo ứng nhân quả, về tội nghiệp sát sinh! Đúng là nhân qảu báo ứng rất rõ ràng, như bóng tùy theo hình, không mảy may sai lệch.
Cho nên, mong các vị sớm tỉnh ngộ, hiểu rõ sát sinh chắc chắn chiêu ác báo mà dứt tuyệt ăn mặn. Xin hãy xem tôi, sau khi thọ ác báo rồi, mới biết tỉnh ngộ, nhờ vậy mà càng phát trí tuệ, càng có phúc phận.
Tôi luôn nhớ câu: “Ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo”. Những gì chúng ta tạo tác hành động, từng cử chỉ, từng niệm khởi, theo sau đều có quả báo. Người mắt sáng, vừa nhìn là biết ngay. Nếu không thì Hòa thượng Diệu Pháp làm sao thấu rõ nguyên nhân căn bệnh của tôi là do ăn ếch, cá, lươn… mà chiêu cảm nên? Mong quý vị hãy suy ngẫm cho thật kỹ.
Trích Báo Ứng Hiện Đời
Tác giả: Quả Khanh
Dịch giả: Hạnh Đoan

Monday, January 12, 2015

Đạm miếng ram chay




Đạm chay ngâm mềm vắt khô nước, chiên sơ hoặc không tùy ý
Bắt chảo, phi tỏi, sả băm cho vàng, cho bột ngũ vị hương, bột paprika vào đảo sơ, đổ đạm chay vào xào sơ cho thơm, nêm ít muối, đường, nước tương, dầu hào chay, và rưới nước vào, đảo cho thấm đều, vặn lửa nhỏ lại nấu cho nước sệt lại là OK
Ăn với cơm, bún, v.v...thiệt ngon
G.Phượng